Và chúng ta đã mất đi...
Những lần đầu tiên yêu thương trọn .
những khóc cười theo bản năng của con người sinh ra để hướng thiện.
những ngón tay chạm vào đâu cũng có thể tha thứ được.
những cái lắc đầu khi không cần thấy phải hối tiếc.
những ngày chờ đợi một mong nhớ đến điên người mà không cần biết.
mình đang sống vì ai?
( Thơ Nguyễn Phong Việt)
phải Phong Việt nói dùm em hông ?
ReplyDelete