Sunday, December 12, 2010

Bánh Nậm!

Thời gian làm : 45p .

Chuẩn bị :

-Lá chuối hoặc lá dong.

-Bột gạo, bột năng , tỉ lệ 3:1 ( 3 gạo 1 năng ) .

-Tôm.

-Gia vị.

Cách làm : -Lá chuối rửa sạch, để ráo. Xé cỡ vừa để gói bánh .

-Bột gạo và bột năng trộn theo tỉ lệ : 3 chén bột gạo , 1 chén bột năng , mỗi chén bột cho thêm 2 chén nước .Tăng bột gạo hay bột năng là tùy ý :).Bột cho dầu ăn và muối vào ,sau đó khuấy cho tan hết bột, rồi đem lên bếp dáo bột. Dáo lửa vừa để bột quánh lại chứ không để bột sôi.

 

-Tôm bóc vỏ, bằm nhuyễn, xào với hành lá . Ở đây  Mình làm một bên có hành cho mọi người ăn, 1 bên là không hành cho trẻ con ăn.

-Bột sau khi dáo xong, thì trải là chuối ra

-Cho một thìa bột lên lá, rồi cho 1 thìa nhân tôm hành vào .

-Gập 2 lá 2 bên vào, rồi vuốt dài cho bánh dẹp xuống là vừa .Gập 2 đầu lại, dùng dây chuối ( xé từ lá ra ) , cột lại là được .

-Đem bánh hấp chừng 15p là chín . Ngon .

-Mình làm 1 1/4 chén bột gạo với 1/4 chén bột năng thì được 20 cái bánh :

Hic, làm xong, hấp thử, ăn có 1 cái , cuối cùng lên đến đây ngồi gõ mà thèm ơi là thèm :)).

Xôi xéo!

 

Nguyên liệu

1.Gạo nếp

 

 

2.Đậu xanh

 

 

3.Bột nghệ

4.Gia vị

5.Hành phi khô

Chế biến

1. Đãi sạch gạo nếp và ngâm với 1 thìa bột nghệ,  ít nhất 4 tiếng ( Mình thì ngâm qua đêm ) .

2. Cho thêm chút muối ngâm cùng gạo.

2. Đồ xôi lên cho dẻo.

 

 

3. Đậu xanh ngâm ( Cũng ít nhất 4 tiếng hoặc qua đêm) rồi đãi vỏ cho sạch.Sau đó cho trộn thêm ít muối rồi đem hấp chín .

 

 

4. Hấp đậu đến khi chín tới, nghiền nát

 

    và nắm thành từng nắm nhỏ hoặc nén thành khối, rồi để nguội.

 

 

5. Hành thái nhỏ, cho dầu vào chảo, phi hành khô giòn. Vớt hành riêng ra cho đỡ ngấm nhiều mỡ.



6. Xôi chín, múc ra bát, thái đậu xanh, rắc hành phi, rưới mỡ lên là có ngay bát Xôi xéo thơm ngon :)

 

Thursday, December 9, 2010

Đời hôn nhân có cây đàn guitar! ( By Nhạc sĩ Quốc Bảo )

Lời bình của MìnhMỗi con người, mỗi cá nhân đều là một nốt nhạc. Biết gợi cho nốt nhạc ấy trầm hay bổng, thêm dấu lặng hay thêm một tẹo cho nó phô thì cũng tùy người viết. Đàn Guitar là dụng cụ để gãy lên những nốt nhạc đó.Giữ một bản nhạc trong hôn nhân và đánh cho đúng nốt còn khó hơn là lên rừng kiếm củi .

            

Năm 1981, ông cậu tôi lấy vợ. Đó là thời điểm vừa thoát nạn ăn độn và đời sống đã khá lên một chút, song vẫn còn rất kham khổ. Mợ tôi làm việc cho văn phòng Sở Y tế, công nhân viên nhà nước ngày tám giờ vàng ngọc; cậu tôi sĩ quan chế độ cũ vừa học tập cải tạo về, làm các công việc tay chân kiếm sống qua ngày.

Ngày ngày, cứ đúng bảy giờ tối, đôi vợ chồng son dắt tay nhau đi dạo quanh xóm rồi về căn gác nhỏ mẹ tôi nhường lại, chồng đàn vợ hát. Một xấp nhạc bản trải ra khắp mặt chiếu, Phạm Đình Chương, Đoàn Chuẩn, Trịnh Công Sơn và vô vàn những ca khúc thời danh nữa, hát hết bài nào xếp bài ấy lại, cho đến chín giờ tối thì “show tại gia” kết thúc. Ngày nào cũng vậy, trong vòng một năm son rỗi, cho đến khi đứa em họ tôi ra đời.

Chồng đàn vợ hát, đó là bí quyết giữ hạnh phúc hôn nhân của cậu mợ tôi.

Khi đã có con, cậu mợ bỏ thói quen đó để chăm sóc con. Họ cũng chật vật kiếm sống hơn. Và họ bớt hạnh phúc - tôi nói như thế với tư cách người ngoài trông vào, không biết có thực sự như vậy không - và họ khô cằn đi nhanh chóng và họ cắng đắng nhau nhiều hơn. Từ khi không còn giọng đàn tiếng hát…

Bố tôi lúc sinh thời cũng chơi ghi ta. Theo lời mẹ kể, trong cuộc sống hôn nhân cũng như cuộc sống trần thế ngắn ngủi của bố, không bao giờ thiếu tiếng đàn. Tiếng đàn lời ca gắn chắc, quyện chặt lấy tình vợ chồng. Và cây ghi ta đầu đời tôi có được, là do chú ruột tôi tặng; đấy là cây đàn song sinh với đàn của bố - hai anh em ruột rủ nhau đi mua đàn, hình như cả hai đều ý thức được tầm quan trọng của việc chồng đàn vợ hát đến mức nào. Chú thím tôi đông con, những sáu đứa, và chỉ khi đứa bé út chào đời, chú tôi mới thôi đàn địch, tặng lại cây ghi ta cũ cho tôi.

Đời hôn nhân rất cần tiếng đàn. Tôi rút được bài học từ các trường hợp trên.

Đến phiên tôi…

Tôi và người vợ cũ có tám năm tìm hiểu trước khi cưới. Tám năm đó đầy ắp tiếng đàn câu hát. Những bài hát đầu tay tôi viết, chỉ nàng biết, chỉ nàng hát, rồi cất ngăn kéo. Tôi không nhớ vì sao khi đã cưới nhau, chúng tôi không còn đàn hát cho nhau nghe nữa.

Hay tại vì thế mà chúng tôi bỏ nhau?

***

Để hôn nhân giữ được màu sắc êm đềm hạnh phúc của nó, cần tạo cho nó một đời sống giống như - nếu không muốn nói cũng chính là - thời yêu nhau.

Lúc yêu nhau, người ta tranh thủ mọi điều kiện để gặp nhau, đi chơi với nhau, có khi chẳng nói chuyện gì, chỉ cần thấy nhau. Chỉ cần có người kia ở bên.

Cưới nhau rồi, không muốn thì người kia cũng ở bên. Suốt ngày suốt đêm. Suốt đời.

Nên người ta không phải hò hẹn nữa. Người ta quên kỹ năng say đắm nhau, có khi quên cả kính trọng. Không phải ngẫu nhiên nhà văn Pháp Frédéric Beigbeder viết cuốn Tình Yêu Kéo Dài Ba Năm trong đó khái niệm tình yêu được hiểu là tình-hôn-nhân. Cưới nhau được ba năm thì không còn gì thi vị nữa. Hết. Mòn. Tắt.

Đời hôn nhân lúc nào cũng cần nuôi bằng những buổi dạo phố, những đêm đàn hát, những chiều cà phê quán xá. Đời hôn nhân buộc phải là đời tình kéo dài. Nhiều người biết điều này, nhưng rất ít người thực hiện.

Ai cũng có thể nói, ối giời thời lãng mạn bay bổng cưa cẩm nhau đã qua lâu rồi, giờ phải thực tế.

Thực tế? Là chạy như cờ lông công kiếm tiền. Là nghĩa vụ với bà con họ mạc. Là lau nhà rửa bát giặt giũ. Là thấy nhau nhiều đến phát chán trong các tình trạng chán-là-phải-lẽ, áo quần xốc xếch, đầu bù tóc rối, mặt mũi căng thẳng. Chồng thì chả còn bói đâu ra hình ảnh vào trong phong nhã ra ngoài hào hoa và vợ thì như mẹ Đốp.

Tương kính như tân, trọng nhau như khách, các cụ dạy chí phải. Hậu sinh có thèm nghe lời đâu…

Chuyện sex cũng thế, khi ít thì thèm, khi “always available” thì chán. Bởi người ta nhanh chóng quen thuộc nhau, ở đây sự quen thuộc lẽ ra phải phát triển thành thân thuộc, thì lại biến tướng ra nhàm chán. Chuyện sex mà thành nghĩa vụ thì có gì nản hơn thế! Khi lòng kính trọng đã giảm, tính nặng nề của nghĩa vụ sẽ tăng. “Lạ nhau như mới cưới”, mượn câu văn Phạm Thị Hoài, là điều xa xỉ đối với hầu hết các cặp vợ chồng sau một năm chung sống.

Tình yêu hôn nhân kéo dài ba năm, theo Frédéric Beigbeder mà tôi đã nhắc ở trên kia. Năm đầu say mê, năm hai nghĩa vụ, năm cuối đay nghiến.

Đời hôn nhân phải được nuôi bằng lòng mến khách. Khách này còn đặc biệt hơn mọi khách, vì là khách của nhau suốt đời.

Đời hôn nhân phải… phải… và phải… Thôi tôi không nói nữa, vì tôi có làm được đâu!

                                                    [viết cho chuyên đề Hôn nhân, tạp chí Đẹp tháng 12/2010]



Saturday, December 4, 2010

Hôm nay Em đã quá chén ( cơm ) .Ngày nào Em cũng hứa là Em giảm cân , em giảm ăn.Mà sự thật là Em không kìm hãm được sự sung sướng, hehe...

Cá !

Hôm nay được mùa ăn cá.
Cá cấn cá mại kho khô :



Cá cơm khô xào tương ớt ( Qua nhà chị N rồi về bon chen ) :



2 chén cá khô làm được 1 thẩu nhỏ vậy. Thấy cá rồi răng ưa ăn cơm ri không biết :))



Sự ăn làm giảm sự đẹp :P

Thursday, December 2, 2010

Gia đình của con!

Năm nào nhà Mình cũng chụp hình một lần vào SN con hoặc SN Mẹ, năm nay vì SN con bận rộn nhiều thứ nên không có hình Studio , và hơn nữa là Con đã lớn cho nên Con thấy bánh sẽ quậy tưng bừng .

Lần đi chụp hình này mắc cười. Con lớn hẳn, nên con chạy tới ngồi làm mẫu rồi ông cậu chụp xong, con chạy lại cho con coi. Rồi lại chạy lại làm mẫu. Con sắp đặt cho Ba Mẹ ngồi đâu là lo ngồi đó, rồi con chạy vào ngồi giữa. Nếu mà con không chịu chụp, cả Ba Mẹ sẽ ăn gian, giả vờ tình cảm với nhau, con thấy là không quậy nữa là bay vào ngồi giữa ngay :)).Cuối cùng con bị lừa nhỉ ? Vậy nhưng có mấy tấm hình đẹp thì lừa cỡ nào cũng được con nhỉ ?

Gia đình Mình :

 

Con trai 3,5 tuổi!

Ngày mai và ngày mai , con sẽ luôn vui cười như thế nhé.

Mẹ cũng sẽ cười .Vì Mẹ nắm được điểm yếu mạnh từ con .

Con trai 3,5 tuổi rồi.  Mẹ nhớ ngày nào con 6 tháng tuổi, có cái bánh kem đầu tiên vì Mẹ không chờ đợi được con tròn 1 tuổi. Rồi con 2,5 tuổi , giờ là 3,5 tuổi.

Dù đôi lúc dễ nổi cáu vì bất lực , nhưng Mẹ vẫn luôn nhìn lại mọi chuyện và dạy dỗ con nên người .

Mong rằng Con sẽ luôn ngoan như ngày hôm nay .

Yêu con .

Hôm nay là con trai tròn 3,5 tuổi. Mẹ nợ con 1 cái bánh kem nhé :) .Hẹn con ngày cuối tuần :) .Yêu con lắm, dù đôi khi Mẹ dễ khùng vì con .