3h30 sáng 22.08.2011: Nghe tiếng chan chát như búa gõ vào sắt, giật mình thức dậy, nghe kỹ hơn, thì thấy tiếng gần ngay nhà Mình .Nhưng trong thâm tâm không nghĩ nhà mình .
Tiếng chan chát càng mạnh hơn kèm tiếng la ó của đàn bà, đàn ông.
Lao dậy, chạy xuống nhà dưới, thấy có bóng người đang cật lực ôm đá tảng ném vào cửa nhà mình . Hỏi lúc đấy mình nên làm gì ? Chạy ra thì không thể, vì mình chưa biết nguyên nhân, không biết nó có ném vào trúng mình không ,tai nạn thì còn kinh người hơn. Mở cửa thì nó nghe tiếng, nó kinh động phá mạnh hơn thì sao ? Nói chung tiến thoái lưỡng nan.
Cả nhà đứng bên trong, gọi cảnh sát cơ động 113 , sau khi được hỏi có thù oán với ai không ? Không, có biết đối tượng là ai không mà phá nhà thì bảo chờ .( Cha mẹ ơi, con mà gây thù chuốc oán với ai chắc nó phá nát nhà con ra mới tới cứu chắc , còn đối tượng mà biết thì có cần gọi 113 nữa không ) .
Bên ngoài cứ phá, cảnh sát thì chưa thấy đâu, gọi đi gọi lại 3 lần 4 lượt vẫn câu : Đang gần tới.Đến lúc đối tượng bỏ đi và cả gia đình anh ta dắt nhau về thì đúng gần nửa giờ đồng hồ mới nhìn thấy xe cảnh sát tới . Chỉ vội các đối tượng đang đi bộ về bảo : Họ đang đi đó, các anh cứ đến bắt mấy người đó hỏi thì sẽ biết đối tượng là như thế nào , thì thấy anh cảnh sát trẻ măng hất hàm : Lấy quyền gì mà bắt ? Đúng là trong lúc bực dọc mình cũng phát ngôn sai, đáng ra là đến hỏi đối tượng. Thì Mình trả lời : Vì tôi là nhân chứng, và những người đó là đi kèm với tội phạm. Như vậy có đủ điều kiện bắt không . Anh ta ấm ớ rồi cả xe chạy đến nơi mấy người đang đi bộ đó. Anh cảnh sát nào cũng áo xống rất oai, khiên mũ sẵn sàng, nhưng nói thật, như các anh thì tội phạm đâu mà bắt nữa ? Có lẽ rồi làm theo thủ tục mà thôi.
Cảnh sát đưa được người nhà nạn nhân quay lại, còn nạn nhân thì đã được chở về uống thuốc ( theo lời người nhà anh ta bị tâm thần, và vẫn điều trị tại nhà, hôm nay sổng ra, đi phá từ dọc nhà lên đến tận nhà mình, thế quái nào lại dừng nhà mình lâu nhất và phá nát nhất - đúng là tháng cô hồn ).Bà ta và con nhỏ, thêm mấy người chú của nạn nhân quay lại, quỳ xuống thiếu đường lạy sống , chỉ vì con cái cháu chắt gì đấy không lo được ( Mình tự hỏi là : Là mợ , Cô hay chú thì liên quan gì, đồng ý có hướng hỗ trợ nhau và đồng cam cùng gia đình, nhưng tại sao anh ta bị điên mà không đem vào nhà thương điên mà điều trị tại nhà, Việt Nam mình rất hay có cảnh điều trị tại nhà, vì xót con, nhưng thực tế hiệu quả không bao nhiêu mà hậu quả cho xã hội thì quá sức tưởng tượng.) .
Bà ta nói : Anh ta bị điên nên không giữ được, anh ta ôm đá tảng ném vào cửa nhà mình thì bà ta lạy anh ta mà anh ta không chịu tha ( thử hỏi với người điên bà ta lạy thì được cái gì ???) . Rồi đưa được anh ta về thì bà ta và cả gia đình dắt xe về ( cả gia đình tầm 4 đàn ông và 2 phụ nữ ) .Mình hỏi : Thế nếu nhà Tôi không gọi cảnh sát và ra đây thì chắc Chị và gia đình không có ý định ở lại giải quyết hậu quả đúng không ? Bà ta nói thấy cả nhà im lặng, không ai ra mặt . Mình lại hỏi : Tôi hỏi Chị nếu ra mặt lúc ấy thì liệu Tôi còn đứng đây mà nói chuyện với Chị nữa không ? Bà ta im lặng. Đến phiên anh cảnh sát : Thôi thì Chị xin gia đình Bác đây rồi xử lý đơn giản ( Kiểu làm cho xong việc ) .Ba mình lên tiếng : Các anh là 113 thì phải nhanh gọn, các anh ở ngay trung tâm, nhà tôi cách chưa được 1km mà đến gần nửa giờ đồng hồ mới thấy mặt, giả sử có án mạng xảy ra thì sao ? Các anh như thế mà gọi là cơ động à ? Các đồng chí kia ấm ớ không trả lời . ( Bởi vậy đừng hỏi tại sao người dân đen không có niềm tin ở lực lượng vũ trang CA) . Lại vẫn bà kia bảo là : Dạ xin sáng mai cho gia đình con lên xử lý .
Tiếp sau đó : Cảnh sát về , đám đông giải tán, hóa ra nhìn lại, hàng xóm đông người vô cùng nhưng không ai dám ra mặt, ai cũng đứng trong nhà nghe ngóng tình hình an toàn mới ra mà thôi. Ngay bên cạnh nhà Mình cũng có gia đình một chú làm cảnh sát ,nhưng tuyệt nhiên không thấy hó hé.
Lục đục mãi mới ngủ lại được một chút thì đã đến giờ đi làm . Xuống nhà thấy Bố của đối tượng tâm thần tối qua, là người đàn ông khắc khổ, nhìn phát đau lòng, đạp xe lọc cọc đến xin lỗi và xin đền bù .Trời ơi, nhìn thấy Ông ta, thiệt lòng đền bù thì Ông ta cũng không hề có mà đền bù, tự nhiên cám cảnh, gia đình nghèo rớt, lại con cái bệnh tật, thiệt là khổ không biết để đâu cho hết. Cuộc đời đôi khi oái ăm lắm thay, tai ương và kiếp nạn đi cùng với nhau .Ông ta nói với Ba mình vài câu rồi thôi. Nhìn Ông ta, đúng là không thể nào không thương cảm được.
Ở đây bực mình nhất là cảnh sát, hầu như không hỗ trợ được dân điều gì . Thôi thì rút kinh nghiệm cho các lần : Nhà nằm ở ngã tư thì phải cẩn thận. Xung quanh nhà mình có nhiều đá nhỏ to , do hàng ngày người ta làm quán nhỏ xung quanh nên dùng nó chặn dù che nắng mưa, và có một số đá hộc đắp vào tường, nên tạo điều kiện cho đối tượng làm vũ khí . May mà cửa nhà mình khe nhỏ, nên đá to nó ném hỏng cửa chứ không rớt mạnh vào thì hỏng hết cả xe cộ, đồ đạc, cửa gương. May là đối tượng chỉ ném thẳng, chứ không ném cao vống lên, không thì thiệt hại phải nói là kinh khủng. Mà nếu đối tượng không điên không say thì nó chẳng đi phá nhà người khác làm gì mà đền.May nhất là khách sạn nhà hàng xóm, xe khách, xe nhà để ở ngoài, mà anh ta không ném vào...Thế mới nói nhà mình đúng là gặp tháng cô hồn và vận xui...
Thôi thì may nhất là con người không ai bị gì cả, đồ dùng vật dụng cũng không sao. Cửa thì chắc phải sửa hoặc là thay mới ...Nhưng cũng rút được bài học kinh nghiệm sâu sắc. Cũng may là khi đấy mọi người trong gia đình đều bình tĩnh không thì chắc có thương tích xảy ra cho đối tượng, vì vũ khí cũng đã cầm ở tay nhưng không ném thẳng vào đối tượng...Có lẽ lòng từ bi cho con người sức chịu đựng... Thương nhất vụ này là gia đình người điên kia ! ( Gọi người điên cho lịch sự chứ chỉ muốn chửi đổng :)) )
Xui thì đành chịu em ạ. Coi như của đi thay người vậy.
ReplyDeleteĐúng là xui thật Chị. Mệt mỏi khôn lường. Sáng nay mà không bình tĩnh chắc gia đình Em đập cho thằng kia đến chết.
ReplyDeletecũng may nhà em ko ai bị gì hen. Hú hồn thiệt ...
ReplyDeleteDạ vì có ló mặt ra cửa đâu Chị. Ngồi trong nhà mà nó ném chừng nào thì tim mình rớt ra ngoài chừng đó. Vì còn xe để ngoài đó Chị. Trúng thì cũng đi sửa cho đọa luôn. Nên trong cái rủi có cái may. Cái tiếng chan chát đó, đến giờ Em vẫn còn ám ảnh.Hic. Giống Bom rớt. Mà điên sao nó khỏe dữ .
ReplyDeleteNghe mà sợ, may mà người được bình an, vô sự.
ReplyDeleteTrời, tự nhiên bị vạ. Thiệt là, sao không đem đi trị nhỉ. Nhỡ làm bậy chuyện lớn hơn thì có phải là chết dở không chớ. Đúng là xui...
ReplyDeleteMọi người bình an la yên tâm rồi em ạ.
ReplyDeleteĐúng là vạ thiệt Chị.Em mới chạy về nhà, Ba em nói cái ông đó ông kể ông làm ruộng, vợ nằm liệt giường bệnh , cả đêm không giữ được con, thiệt tình :(( .Chắc cũng có đem lên viện mà không biết có miễn phí cho người tâm thần không, hoặc loại phân liệt lâu lâu lên cơn thì lại được ở nhà và uống thuốc.Em cũng nghĩ nếu mà điên nữa, rồi ném đá vào người đi đường thì coi như xong :(( .Nhìn cục đá Em cũng rùng mình nữa. Nhưng ghét nhất là 113. Quá tệ.
ReplyDeleteKhi đó nó ném mạnh và nhiều đến nỗi ổ khóa cửa nó tự bung luôn Chị. May nó không phát hiện ra không thì tan nát cả nhà :(. Ám ảnh thiệt.
ReplyDeleteCám ơn Chị .
ReplyDeleteNghe ke thay so qua chi ha, sao nguoi dien ko cho vao vien tam than cho an toan, ghe qua. Em so nhat nguoi dien, luc nho em di ngang qua nha mot ba dien va bi ba ta chay theo em bi am anh cho toi gio :( Cung mung la ko sao chi ha. Nghe ke ma ngan ngam may anh cs 113
ReplyDeleteChị cũng sợ lắm Em ơi. Ngoài mặt thì gan dạ, nhưng trong bụng đánh lô tô. Nhà có thanh niên, nhưng nó điên, mở cửa ngõ ra nhỡ nó ném đá nát bét thì còn khổ hơn. Mà mở cửa là coi như tạo cơ hội rồi đó. Ba chị cầm cây sắt đứng nép bên trụ cổng định phóng cho mấy lần, nhưng nghĩ sao Ông không làm, không thì cũng mệt lắm. Sáng nay mấy đứa em nó nói 113 toàn là khi nào xong mới tới, sợ tới bị uýnh lộn thì nản :)) .
ReplyDeleteCung may nha co thanh nien va dong nguoi nen cung do lo chi ha. Vay co phai tra tien tra nuoc gi cho tui 113 ko chi?
ReplyDeleteKhông Em . Vì 113 giống 911 bên Em . Việc của họ là phải làm phản ứng kịp thời hỗ trợ nhân dân. Nếu kịp thời, thì trà nước, mà không kịp thời nên còn tệ hơn. Nói thiệt, Công An Phường với Tự vệ phường còn tốt hơn. Tiếc là khi đó mình gọi 113 rồi, nên không gọi thêm :(( .
ReplyDeleteSợ qúa,mà sao 4 người đàn ông với 2 người đàn bà mà ko giữ nổi một thằng điên là sao nhỉ .113 cho oai ,chứ đợi các ông đó đến thì cũng xong việc . Mà chị nói em nghe là ở bên Pháp cũng vậy đó,hầu như xong việc mới thấy các chú police tới thôi à .
ReplyDeleteĐiên nên sức nó khỏe cực kỳ Chị ơi. Đá tảng nặng mà nó bê ném vù vù , kinh dị lắm. Còn người nhà thì lôi là nó xô đẩy dã man. Nói chung đúng là người điên:). Em tưởng VN , hóa ra Pháp cũng thế ,haiz.
ReplyDeleteđúng rồi, mở cửa ra, nó nhào vào thì tiêu, vì họ đang không kiềm chế cảm xúc được mà
ReplyDeleteghê wá , nếu gặp lúc em đi làm về anh ta nhào vô th`i mới khủng khiếp ! thôi dù sao ảnh cũng điên nên không chấp, chỉ chấp các chàng 113 mà thôi , gì mà đần thế mà đc làm cơ động nhỉ ?
ReplyDeletenghe kể thấy sợ, bây giờ người điên hơi bị nhiều đó mẹ K.
ReplyDelete