Monday, March 29, 2010

Lost!

Dạo này Mình rất là xui xẻo, ở chỗ là Mình đã đánh mất đi nhiều thứ, chỉ vì chủ quan.
Đầu năm, Mình đã mua được mấy quyển sách rất hay, chỉ mới lướt qua vài trang, Mình đã thấy yêu nó đến như thế nào. Và kết quả, Mình đã tặng Sếp quyển đó, vì Mình nghĩ đầu năm, Mình có một món quà đặc biệt có ý nghĩa để tặng Sếp cho vui.
Tiếp đến, Mình đã lục lọi thêm hai nhà sách khác, để kiếm được quyển sách Mình chưa đọc bao giờ, và cũng không quên liếc xem còn mấy quyển. Đến sinh nhật một Em làm cùng công ty, Mình cũng thấy tặng Em ý thì thật có ý nghĩa, và Mình sẽ đi mua lại cuốn sách đó ngay lập tức ( kéo dài đến khi Mình có thời gian ). Mình cũng rất tự tin là sách đó sẽ còn ở đó chờ Mình.
Thế mà chiều hôm qua, đi lùng sục hai nhà sách lớn nhất ở đây, Mình lại không tìm được cuốn sách mình mong muốn, cả 2 cuốn đều hết, cuốn đã tặng Sếp lẫn Em . Kết quả Mình là kẻ trắng tay, trong khi mấy trang đầu tiên của cả hai cuốn sách đều lôi cuốn Mình, và Mình đã nghĩ đến người khác sẽ thích nó như Mình và đem tặng đi.
Ở đời, có mấy khi Mình làm như thế, có mấy khi Mình cứ bảo Mình chờ đi, vì Mình biết chắc nó tồn tại, và Mình có thể, nhưng kết cục Mình cứ vẫn chờ đi.
Sáng nay mới là đỉnh điểm của mọi chuyện.
Mình cứ vừa làm việc, vừa trả lời tin nhắn, và vừa trả lời công việc cho người bên cạnh. Kết quả , Mình đã xóa nhầm tất cả tin nhắn trong 2 tháng qua của một người quan trọng, người đã chứng kiến và hỗ trợ Mình trong mấy tháng qua, và trong đó có một số tin cực kỳ có ý nghĩa. Sau khi nhỡ tay xóa xong, nhìn thấy tin nhắn cần xóa vẫn đang nằm chênh vênh ở điện thoại, tự dưng thấy sao mà hụt hẫng đến thế. Mình muốn xóa nó đi lắm, mà nó cứ nằm ở đó, còn cái mình không muốn xóa thì vẫn đang tồn tại ở đây.Tự dưng trong lòng buồn vô tận, buồn như Mình mất đi một cái gì quý báu, buồn vì Mình quá chủ quan, và không hề cẩn thận trong đúng một phút lơ đễnh. Buồn vì tại sao Mình lại có thể giữ cẩn thận đến thế, mà để cho một phút lơ đễnh nó lấy đi tất cả mọi thứ...Buồn vì mọi việc nó tập trung vào đúng một thời điểm.
Vừa buồn vừa chán.
Thật sự bài học rút ra là không biết cái điều này là tốt hay xấu, nhưng vì Cuộc sống là không chờ đợi, nên có lẽ mình sẽ chẳng tìm cách recover lại các tin nhắn đó mà Mình sẽ học cách chấp nhận nó. Có lẽ sự vô tình lại làm được cái điều mà Mình muốn làm lâu rồi ( Đã bao nhiêu lần muốn và ngập ngừng muốn xóa hết đi, vì nó gợi nhớ nhiều thứ không hay ho lẫn hay ho , nhưng tiếc, sự dùng dằng trong suy nghĩ, sự hỗn loạn trong tư duy làm Mình không làm điều đó ).Thật sự giờ này Mình vẫn tự hỏi tốt hay xấu, nhưng có lẽ, phải học cách chấp nhận thôi. Vì dù gì sự mất mát bao giờ cũng là sự tổn thương.
....Buồn cho bản thân...

10 comments:

  1. Tự nhiên sáng nay tâm trạng vậy chị? Tặng chị câu này nhé " Đôi khi mình cứ dùng dằng sống với kỷ niệm thì cũng giống như một chiếc áo cũ quá chật, đôi khi làm ta nghẹt thở, ta cần thay chiếc áo mới thoải mái hơn -vậy hợp lý hơn. Ừ thì, đôi khi cái cũ chất chứa nhiều kỷ niệm -lúc đầu...vứt nó ta cảm giác tiếc nuối, nhưng dòng chảy phía trước luôn đi tới, ta không thể cứ ôm những kỷ niệm, luyến lưu mà sống, không khéo chỉ vì chậm 1 giây mà ta bị lùi lại...cả thập kỷ. Cuộc sống của ta sẽ trở nên thú vị có một nửa do ta tự tạo. Người bi quan luôn thấy bế tắt ngay cả tia sáng đã đang le lói ở cuối đường hầm"
    Vui lên chị nhé.

    ReplyDelete
  2. Không phải tự dưng mà tâm trạng Em ạ. Tự nhiên nhỡ tay rồi mới ngồi tiếc .Chị sống rất hoài niệm về mọi thứ, nhất là những gì đã ở với mình quá lâu, Chị khó quên lắm.Còn bi quan thì chưa bao giờ Chị bi quan cả, vì Chị có cuộc sống luôn luôn ở phía trước chờ Chị mà.Cái câu của Em tặng Chị vừa đúng lại vừa không đúng với Chị.hihi.
    Nhưng cám ơn Em vì đã động viên rất nhiều.Nice day Em nhé.

    ReplyDelete
  3. Vui lên đừng buồn nữa chị nhé, em ủng hộ chị câu nói" phải học cách chấp nhận thôi", vì e tin chắc là chị mất 1 sự mất mát nhưng sau này sẽ được 10 niềm vui đó.

    ReplyDelete
  4. Hú hồn Em, lâu mới thấy xuất hiện giang hồ.Hehe...
    Khi viết xong Entry này là Chị đã chấp nhận rồi Em ạ...

    ReplyDelete
  5. Một bụng đầy tâm trạng... Chia sẻ cùng em.

    ReplyDelete
  6. heheh... lần sau mún " tặng " cái chi thì phải sắm sẳn " sơ cua " nhen em !

    ReplyDelete
  7. Hic hic...Ý định xuất phát sau mọi thứ mà Chị.hehe.Hổng lẽ cứ đi mua sách là mua 2, rồi mua về mà muốn tặng phải chạy ra mua lại rồi mới tặng , hé hé...

    ReplyDelete
  8. ngày xưa chị cũng tặng cho đứa bạn 1 cuốn sách hay, một thời gian sau chị lại muốn đọc lại, thế là lại chạy sang nhà nó để ...mượn lại :). Chị nghĩ, người đc em tặng sách phải là ng đặc biệt và thân thiết. Mà đã đặc biệt thân thiết thì việc mượn lại sách ko phải là vấn đề (trừ phi ng ta ở xa thì thôi :D). Cứ đơn giản hóa vấn đề thôi em ạh :)

    ReplyDelete
  9. Thấy chị khi mô cũng tâm trạng... em cũng hay tâm trạng nhưng mà suy nghĩ của em hắn không phức tạp và sâu sắc như chị được... híc... Chị suy nghỉ nhiều mệt nhiều lắm chị ơi... Vui cho đi cho người thỏa mái chị.

    ReplyDelete