Buổi trưa, dắt xe ra khỏi cửa đi làm . Đập vào mắt Tôi là hình ảnh của một người Mẹ tầm 56tuổi và 1người con trai tầm trên 30 tuổi . Mẹ dắt tay con vừa đi vừa nói . Người con không phải là một người bình thường như những người khác, mà anh hơi ngờ nghệch, có vẻ như bị thiểu năng trí tuệ, trang phục trên người cũng nói lên được điều đó, tóc tai bù xù, áo sơmi cũ nát, cái quần đùi cũng không khá hơn . Tôi đoán người Mẹ đang dắt con đi cắt tóc ở tiệm nhỏ gần nhà Tôi.
Điều mà Tôi muốn nói ở đây là sự vui vẻ của hai con người . Người Mẹ vừa dắt con đi vừa nói chuyện gì đó, hình như cố gắng giải thích cho con là đang đi đâu , làm gì . Nụ cười trên gương mặt ngờ nghệch của người con sáng vô cùng, anh có vẻ như thích thú vì những gì Mẹ nói , hình như mỗi đứa con dù lớn hay nhỏ,thì sự chăm sóc của mọi người Mẹ dành cho con đều như nhau .
Chỉ từng đó thôi, Tôi cũng thấy rằng dù đứa con mình có như thế nào , thì tình Mẹ vẫn luôn bao la và mãi bền bỉ theo thời gian .
Chúc cho những người Mẹ có thật nhiều sức khỏe để chiến đấu với cuộc sống phức tạp này , để đủ sức dẫn dắt con đi mãi dù con đường có lắm chông gai.
No comments:
Post a Comment