From Ảnh 2003 |
Em năm 18tuổi
Đây là tựa đề một bài hát mà từ hồi 18tuổi em rất thích , một bài hát rất hay , nhẹ nhàng và đầy kỷ niệm .
Tự nhiên hôm nay xem Thúy Nga Paris cuốn 92, nghe Nguyệt Anh hát bài này lại thấy rất hay, và bồi hồi nhớ lại một thời trẻ con , thời của mối tình đầu , thơ mộng vô cùng .
Hồi đó, quen anh rất là bất ngờ. Anh sinh viên năm cuối Đại học Nông Lâm. Em vừa rớt Đại học, đang không biết làm gì, vì cú sốc đầu đời quá lớn . Chưa bao giờ em nghĩ em rớt Đại học .
Một buổi tối đi lơ ngơ ngoài đường cho vui, vì bạn bè đứa đậu Đại học thì đang háo hức, còn đứa rớt như em thì không muốn tụ tập . Năm 99 rất là mắc cười, toàn những đứa giỏi trong lớp em rớt Đại học, toàn những đứa buồn không còn gì để buồn hơn . Nhưng rồi cũng phải đứng lên để đi tiếp bằng con đường khác . Em đi giữa đường, và anh xuất hiện, hồi đó em ngây ngô, không hề biết rằng, sau lưng anh còn rất nhiều bạn bè anh hộ tống, và em đã rơi vào tầm ngắm anh từ hồi nảo hồi nào . Sau này em mới biết, em bị anh để ý vì hồi năm 99 em được Ba Mẹ mua cho cái xe dream lùn , kiểu xe mới ra nhất hồi đó, ai cũng thích, nhưng em không thích , vì hồi đó em thích Wave Thailand hơn cơ . Và anh thì đi giữa đường, thấy xe em đẹp, lại thấy em cũng dễ thương, kiểu học sinh, mặc áo dài, chạy xe đi học , nên anh để ý, chỉ vô tình vậy thôi, mà thành một câu chuyên.Em cũng rất vô tư, khi anh lên hỏi cái gì em lại trả lời cái đấy . Lúc ấy quả thật như người chết đuối vớ được cọc. Vì bạn bè thì không có . Gia đình thì không dám gợi lại chuyện buồn. Anh cứ vừa đi vừa hỏi chuyện, vừa giới thiệu về bản thân . Thiệt là vui vô cùng . Sau đó anh xin số điện thoại, và em cũng cho , không hiểu sao , em ít khi có thói quen cho số điện thoại người lạ . Vậy mà lại cho anh số điện thoại nhà .
Anh về đến nhà thì gọi cho em ngay, để hỏi em về đến nhà chưa, và dù rằng anh vừa đưa em về nhà xong. Nhà anh ở cách nhà em 3km , anh bên Thành Nội, em ngoài Thành Nội . Xa mà gần gần mà xa .Vậy rồi anh hẹn gặp lại , nhưng chưa biết khi nào . Còn em rất tưng tửng, chỉ một câu : Có duyên thì gặp lại anh à .
Vậy mà cũng gặp lại thật. Em lang thang đi mua sách, đi ra thì thấy anh chờ từ bao giờ, và cái sự chờ đó cũng là bắt đầu từ cái xe của em . Anh đi và anh thấy và anh chờ . Đến hẵng vài năm sau đó , dù không gặp lại nhau, nhưng bất cứ khi nào em lướt qua, thì anh cũng nhắn một cái tin : Em chạy đi đâu vậy , anh vừa nhìn thấy em . Những lúc như thế, em thảng thốt nhìn quanh như mất đi cái gì đó rất quý báu .
Rồi thời gian sau, anh đi Hà Nội chơi với bạn . Em cũng không hẹn hò gì , cũng chưa là gì của nhau . Hồi đó điện thoại di động chưa hề phổ biến như bây giờ . Vậy mà anh ở Hà Nội suốt ngày gọi vào máy bàn nhà em. Rồi em cũng buồn chán không đi đâu. Chỉ ở nhà và chờ điện thoại của anh, chưa kể câu kết kèm theo luôn là : Khi nào anh vào . Anh lại lấy câu của em : Có duyên sẽ gặp lại .
Nói chút xíu về em của hồi đấy , bướng bỉnh, khó tính, bất cần . Chẳng có gì làm em thấy khó khăn cả, chỉ có thích hay không . Em cá tính nên em gặp rất nhiều vất vả , dù rằng em luôn luôn cố gắng rất nhiều . Nhưng kệ tính mình nó vậy nên không cần nói nhiều . Vậy mà anh đã làm cho em thấy em luôn là cô bé, em luôn nhẹ nhàng , luôn thấy mình là con gái .
Một hôm, em thấy số điện thoại từ Hà Nội gọi vào, cứ đinh ninh là anh, nhưng không ngờ là bạn anh . Chỉ báo một câu : Em lên ga giờ này , phút này, đón tàu này . Em mắc cười quá , bảo là : Sao em phải đi đón,. Ông kia cũng chỉ một câu : Tùy em thích thì đón cho vui . Vậy mà buổi trưa đó em cũng lang thang lên ga , chẳng biết để làm gì. Đang dừng xe lơ ngơ , thì có người bịt mắt lại . Em định la toáng lên, thì anh cười . Còn hỏi em là : Ai biểu em lên ga ? Nghe xong em bảo : Em đi đón bạn . Vậy là đốp luôn : Bạn đâu? Quê quá em chỉ cười thôi . Em gái anh đang đứng đón anh góc kia. Anh bảo em gái là anh đi với bạn, rồi sau đó anh và em đi với nhau . Cô em gái đó , thời gian sau là bạn rất thân với em.
Vậy là từ hôm đó em với anh trở thành của nhau . Tình yêu đến tự bao giờ .
Hôm nay nghe bài Sa mạc tình yêu, em nhớ những điều dễ thương của ngày xưa . Bất giác cảm xúc đến thật nhiều , bất giác muốn viết một điều gì đó rất dễ thương về tình yêu đầu đời, về nơi bắt đầu của mọi cảm xúc, về một mối tình rất trong sáng và tình cảm ..."Tình yêu anh ơi cút bắt trò chơi, em sẽ trốn khi anh đuổi tìm..."
No comments:
Post a Comment