Không hiểu sao dạo này Tôi hay hoài niệm, hoài niệm về ngày xưa rảnh rỗi, hoài niệm về nhiều thứ. Tự nhiên nghĩ nhiều đôi khi làm Tôi thấy mình già quá, và đôi khi làm Tôi thấy mệt mỏi .Nhìn lại 10năm trước, năm 1999, sao Tôi thấy mình đi qua thời gian, xuyên suốt luôn, 10 năm là cả một quá trình dài. Nhưng hình như sau khi tốt nghiệp cấp 3, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu .
Tốt nghiệp cấp 3, đi học Đại học, Tôi còn nhớ hồi ĐH, ước mơ rất nhiều, nào là đi du học, ra trường sẽ làm công việc mình yêu thích, thậm chí ngay cả khi đi học cấp 3, cũng ước mơ mình sẽ thi Báo Chí, hoặc trường Luật, hoặc đi học về ngành Du lịch, nào ngờ cuối cùng những trường mình học lại không hề thuộc lĩnh vực yêu thích . Hồi đó đi học Đại học chỉ nghĩ rất đơn giản, sau này nghề sẽ nuôi mình, và mình sẽ nuôi ước mơ . Sở dĩ Tôi nghĩ như thế vì Tôi thấy ước mơ được làm Luật sư hay hướng dẫn viên hay nhà Báo sẽ được đi đây đi đó nhiều hoặc chí ít sẽ được hùng biện thật nhiều bằng cách này hay cách khác . Nhưng trên thực tế, Tôi nhìn thấy, Luật sư thành công và nổi tiếng rất ít so với số lượng sinh viên ra trường, thậm chí là ra trường còn không kiếm được công việc phù hợp, còn phải làm trái nghề nhiều . Nhà báo cũng vậy, không phải ai cũng có thể sống hết mình với nghề trong cái thời đại bưng bít thông tin như thế này , trong cái thời đại mà ai biết cũng im lặng để giữ an toàn cho mình . Còn nghề hướng dẫn Tôi yêu thích ,thì đúng là thời vụ , kiếm cũng được nhưng mất cũng rất nhiều, chỉ có làm được lúc trẻ, còn trên 30 có gia đình có con nhỏ thì lại phải kiếm việc khác, và như thế cũng đồng nghĩa với thu nhập mất đi rất nhiều . Chính vì vậy mà Tôi chọn 2ngành học hoàn toàn khác nhau, nhưng hỗ trợ nhau rất nhiều và đến giờ Tôi hoàn toàn hài lòng với sự lựa chọn đó . Tôi có thể yên tâm để dành tiền để nuôi ước mơ của mình , và thật sự giờ Tôi cũng được viết lách nhiều, và đôi khi cũng trở thành hướng dẫn viên, và luật sự . Vì vậy Tôi nghĩ không cần thiết phải chọn đúng nghề mình thích mình mới có đam mê mà sự thật là có đam mê sẽ có tất cả , dù rằng ở Việt Nam mình nuôi dưỡng đam mê rất khó, nhưng cũng không phải là không được .
Tốt nghiệp Đại học, Tôi cứ muốn đi đây đi đó bù cho những năm cắm đầu vào đi học. Nhưng lúc đó, cái ước mong muốn đi làm kiếm tiền cũng rất lớn, vì phải đi làm thì mới có thể có tiền mà đi đây đi đó được, không thực tế làm sao mà thỏa mãn ước mơ được . Đi làm Tôi cũng được đi rất nhiều, khám phá nhiều nơi ở quanh cái đất nơi Tôi ở, những nơi mà có thể ai rủ Tôi đi Tôi còn không đi, nhưng vì hoàn cảnh phải làm ở những nơi đó, vô tình Tôi thích và gắn bó rất nhiều . Cám ơn công việc không đam mê nhưng cho Tôi rất nhiều .
Sau đó là kết hôn . Đúng là đời thay đổi khi chúng ta thay đổi .Hôn nhân làm Tôi thay đổi mọi thứ, thay đổi từ mối quan hệ bạn bè đến gắn bó với đồng nghiệp hơn, vì đồng nghiệp của Tôi lúc đó đa phần có gia đình rồi, chỉ trừ vài người . Mối quan hệ bạn bè khi đó gặp nhau thay vì rủ nhau la cà là hỏi nhau về gia đình, về cuộc sống . Và những cuộc nói chuyện xung quanh gia đình của đồng nghiệp Tôi không còn bị ra rìa nữa . Cái sự thay đổi này còn mạnh hơn khi mà Tôi mang bầu và sinh con, được quan tâm còn nhiều hơn nữa .
Về mối quan hệ gia đình thì tự nhiên Tôi gắn bó với Gia đình hơn, gắn bó với Ba Mẹ hơn, biết lo nghĩ nhiều hơn , và biết tiết kiệm hơn . Càng nghĩ nhiều , Tôi lại càng thấy thương Ba Mẹ, giờ mà có khi Tôi nghĩ lo cho con đến hết Đại học, nên Tôi càng thấy Ba Mẹ mình tài giỏi, đến giờ con cái có gia đình vẫn chưa hết lo, thậm chí sự lo giờ còn kéo qua cho cháu Ngoại . Nhiều khi mình muốn Ba Mẹ mình thoải mái, nhưng chính bản thân mình đâu có lo được cho Ba Mẹ đâu mà đòi lo , còn làm phiền Ông Bà nữa chứ . Những điều này có lẽ chỉ có gia đình Việt Nam mới có được .
Sinh con ra, Tôi lo đủ thứ, Tôi yêu con ,nhưng Tôi không cho nó tất cả mọi thứ sẵn có mà để cho nó tự lập , Tôi cố gắng không giúp đỡ con nhiều . Chính như vậy mà hai Mẹ con cũng ngày càng gắn bó . Cuộc sống đúng là Nước mắt chảy xuôi, càng ngày càng xuôi, không ngược lên được tí nào cả .
Giờ đây, đôi khi Tôi ngồi và ngẫm nghĩ lại quá trình trưởng thành của mình trong 10năm mà giật mình . Quá nhanh và quá lớn . Kết quả Tôi gặt hái được cũng rất tốt, dù rằng quá trình gieo trồng củ a Tôi không phải là không khó khăn . Khó khăn không thuộc về công việc thì cũng thuộc về quá trình chăm sóc gia đình nhỏ của mình .Đôi khi Tôi thấy sợ hãi và mệt mỏi . Đôi khi Tôi thấy Tôi lo không xuể, Đôi khi Tôi thấy mình yếu đuối, đôi khi Tôi thấy bất mãn, nhưng mà bây giờ, cái Tôi cần làm, cần sống không phải cho riêng mình nữa, mà còn cho con trai Tôi.
Đúng là Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi . Vấn đề là chúng ta đã sống hết lòng hay chưa và tất cả đều do chúng ta mà ra .
No comments:
Post a Comment