Monday, November 10, 2008

Unlucky day!

Hôm nay chẳng hiểu là ngày gì ,

Sáng ngủ dậy Mẹ bị vẹo cổ sơ sơ, ai dè lên đến cơ quan thì nó bị còn nặng hơn, sau đó là lên phòng Y tế nhờ dì Nga xoa bóp, xoa xoa, bóp bóp mãi mà chẳng đỡ, dán 1đống salonpas .

Trưa về cho con ăn , ăn xong, con ăn chocolate, bánh kem, còn ăn tranh xoài chua với Mẹ nữa chứ .

Chiều lên cơ quan, vùng cổ còn tệ hơn, quanh phải không được, ngửa lui sau không được, người khó chịu chẳng muốn làm gì, 2h30 thì Ba nhắn tin bảo là con ho xong ói hết thức ăn , ặc, nghe xong nẫu cả ruột .Lâu lắm rồi con chẳng nôn ói gì cả .Chắc là ăn no quá .

Lại lên phòng Y tế, lại nhờ dì Nga xoa bóp , mất 45phút, nằm nghỉ tại chỗ coi đỡ hơn thì cũng chẳng đỡ chút nào .

Buổi chiều, đến giờ về nhà, đang trở xe để ra cổng, mặc dù cái chỗ này mấy hôm nay mưa xong Mẹ đã chú ý lắm rồi, vì nó trơn trợt, Mẹ cũng cẩn thận, thế mà ngược tay lái phát, xe chà đúng vết rêu bám, trơn ,trượt ro ro ... Thế là oạch, ngã xe, vỡ cả đầu xe trước . Còn Mẹ chẳng làm sao , mãi chạy được xe về nhà thì phát hiện ra chỗ bắp chân trái bị bầm đau kinh khủng luôn .

Gọi chú Quảng qua lấy xe đem về sửa, mới lội lụt tuần trước, nước vào nặng máy , vừa lấy về lúc trưa, chiều nay lại đem qua sửa tiếp, hỏi có xui không cơ chứ .

Tối nay con bú 1bình sữa xong nhẩn nha chơi , trong lúc Mẹ chuẩn bị rửa chén bát, thì con đã kịp quơ dĩa tương ớt trên bàn và cho vào miệng, thế là mồm con la oai oái vì cay, mà không cay không được, ớt Huế mà còn ớt của mấy người bán bún mắm nêm nữa thì đúng là không thể nào chịu được, Mẹ em ăn trúng phải còn cay nữa huống gì em hả em . Mẹ vừa mắc cười, vừa thương con mà chẳng biết làm sao nữa . Mẹ đang luộc khoai tây để làm đồ ăn cho em nên Mẹ lấy nước luộc khoai đang sôi, pha thêm ít nước lọc để nguội, cho nước sôi, cho con uống. Uống xong cũng tạm tàm, nhưng mà con vẫn con cay, và môi trên thì đỏ và vẩu lên, mắc cười kinh khủng, nhưng mà Mẹ cười một cái là con lại mắng Mẹ ,haha , thế là Mẹ thôi không cười . Con trai dù ăn cay rất giỏi, nhưng mà con vẫn không thể ăn ớt không được đâu con ạ, phải 2,3 năm nữa nhé .

Rồi cũng hết một ngày, vừa vui ,vừa buồn, thôi thì kệ , người không làm sao là được rồi, lẩn thẩn quá .

No comments:

Post a Comment