Friday, November 14, 2008

Giữa mẹ… con… và chiếc muỗng ... (Phần 1)

Mỗi lần tôi bay về thăm nhà, cuộc điện thoại thứ hai là dành cho cha mẹ. Và bao giờ, sau cả nửa năm trời không gặp, câu hỏi đầu tiên của cha mẹ cũng là “Có đói không con??”…

Cho ăn là một bản năng cơ bản. Cha mẹ luôn có một thôi thúc mạnh mẽ về việc cho con mình ăn, đây là một bản năng tốt, nếu không, bạn có thể thấy những em bé 2 tuổi phải tự nấu bữa tối cho mình…Nhưng đôi khi bản năng này có thể trở thành một vấn đề.

Thức ăn là một trong động lực cơ bản của bất kỳ nền văn hóa nào. Con người ăn không chỉ để thỏa mãn cơn đói. Khi hạnh phúc - chúng ta ăn. Khi buồn nản - chúng ta ăn … Khi một em bé ra đời, chúng ta ăn… Ai đó qua đời, chúng ta ăn … Ai đó làm lễ cưới, chúng ta ăn … Ở nhiều địa phương, khi bạn đến thăm ai đó và được mời dùng bữa, tốt nhất là bạn nên nhận lời. Nếu từ chối, đó có thể coi là sự xúc phạm.

Thức ăn ở một số nước cũng có thể là một biểu hiện cho sự giàu có và địa vị xã hội. Ở những nước như Việt Nam hay Trung Quốc, béo tốt được coi là lý tưởng. Nếu bạn mập mạp - bạn có nhiều tiền! Nếu bạn gầy trơ xương – bạn chẳng có xu nào.

Nhưng rủi thay, trong thế giới này, sự việc thật ra không như vậy. Nước Mỹ, nơi có số dân thừa cân nhiều nhất trên thế giới, đang phải chịu đựng những căn bệnh khủng khiếp như tiểu đường, cao huyết áp, bệnh về tim, về thận cũng như nhiều căn bệnh khác chỉ vì họ ăn quá nhiều … Nếu Phật Di Lặc vui vẻ mập mạp là một người thật, ngài có thể đang phải nằm trong khoa hồi sức sau một cơn đau tim, và có thể ngài không thể hạnh phúc đến như thế.

Là một bà mẹ muốn cho con mình ăn, bạn cần tự hỏi mình: Bạn muốn con béo tốt hay là mạnh khỏe?

Nói về thức ăn và cho ăn là cả một câu chuyện rất rất dài. Vì vậy, hãy nghỉ ngơi một lát, tìm cái gì đó để ăn, và chúng ta sẽ gặp lại nhau ở bài viết kế tiếp nhé…

Chúc ăn ngon miệng!!

Bs. Jonathan

Source :

Dịch: Phan Lê Minh. Biên tập: Lê Minh Ngọc

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Between the mother... the baby… and the spoon... Part 1.


Every time I fly back home, the second phone call I make is to my parents. And the first question they ask me, after not seeing me for half a year, is: “Are you hungry?? “…

Feeding is a basic instinct. Parents have a very strong urge to feed their children, which is a good thing, otherwise, you’d see 2 year old kids having to cook dinner for themselves…
But sometimes this urge can become a problem.

Food is one of the basic motives in any culture. Human beings don’t eat just to satisfy hunger.
When we are happy we eat, when we are sad – we eat… someone is born – we eat... someone dies – we eat… someone is getting married – we eat… In many cultures, when you visit someone and you are invited to eat – you must eat, otherwise it is considered an insult.

Food in some cultures is also a sign of wealth and social status. In countries like Vietnam or China being fat is considered an ideal. If you are fat – you’ve got money! If you’re skinny – it means you’re poor. Unfortunately, in the real world it doesn’t work this way. America, the fattest country in the world, is suffering from terrible diseases like Diabetes, Hypertension, Kidney and heart diseases and many others just because they eat too much… If the fat happy Budha was a real human being, he would be lying in a cardiac department after a heart attack, and he wouldn’t be so happy.

As a mother that wants to feed your child, you need to ask yourself one question: Do you want your child to be fat or healthy??

Talking about food and feeding is a long long topic. So, take a break, go have something to eat, and we’ll meet again in the next blog…

Chuc an ngon mieng!!

Dr Jonathan

No comments:

Post a Comment