Thursday, September 4, 2008

Phê!

Copy từ blog chú Tou :

.....

Đừng cho vào sâu quá... đau....

Nhẹ thôi, thật nhẹ nhàng, đừng làm mạnh quá... đau...

ừ.. đúng rồi.. thế... cứ thế... đấy....

Âm vang như tiếng rên rỉ vô thức phát ra đâu đó trong phần sâu nhất của lồng ngực, như nghẹn lại, như ngắt quãng, như kìm chế, như chuẩn bị vỡ tung...

Cả thân mình tê cứng, gồng lên, duỗi ra, tay nắm chặt, môi mím chặt, mắt khép chặt, nén hơi sâu, thở hơi nhẹ...

Rút ra, chọc vào, vân vê, se se, vê vê, cày cày, trượt trượt, xoay xoáy, cọ cọ... tấn công nhẹ nhàng nhưng không kém phần dũng mãnh từ phần ngoài đến phần vách vào tít phần trong....

Toàn bộ cơ thể thần kinh trôi dài theo từng cú dịch chuyển.

Không còn nghĩ đến giá cả, vật tư, kinh tế, thị trường, thần thánh, đạo đức, cơm áo, gạo tiền, tương lai, quá khứ...

Không còn nghĩ đến chính trị, tôn giáo, chính kiến, đảng phải, dân chủ, đa nguyên, học vấn, tri thức...

Không còn nghĩ đến ranh giới của đúng sai, được mất, có không, phải trái...

Như cõi vô thường... chỉ còn lại cảm xúc của chính mình...

lim dim mắt hưởng thụ cảm giác chậm – nhanh, mạnh – nhẹ, sâu – cạn...

Vô tình có một cú va chạm, giật bắn người, tuột cảm xúc trong giây lát, lại tiếp tục trôi vô định trong cơn lốc mới ập đến.

Xong phần chọc ngoáy, mất chín mươi phút đê mê say tê, nằm im đúng tư thế cuối cùng, ngủ say, vô ưu tắc trách ngáy thật to.

...

Không tin hả, đến tiệm Phương Nga trên đường Điện Biên Phủ, yêu cầu lấy ráy tai, biết liền, probably the best in town. 100,000đồng một suất chín mươi phút, tip 50,000đồng, không sướng cái lỗ tai... không phải là tai

No comments:

Post a Comment