Hôm nay là cái ngày gì không biết , xui gì đâu.
Sáng sớm ngủ dậy thì Mẹ viêm họng, người mệt thê thảm, biết là không lết nổi lên cơ quan rồi. Đành xin phép ở nhà cho khỏe. Mà Mẹ cũng quên khuấy hôm nay là thứ 6 nữa chứ.
Buổi sáng ở nhà, chơi với K, thì K đang ngồi, Mẹ đi lấy nước uống, ngay lập tức con quay lưng lại, con níu Mẹ, Mẹ không để ý, thế là hai Mẹ con ngược chiều nhau, con ngã ngửa ra sau, với tầm thấp, vì đang ngồi ở sàn (may có đóng thảm ). Thế là con khóc ré lên, Mẹ dỗ con nín liền, lại chơi.
Buổi trưa, con cũng đang ngồi sửa xe ( trò chơi níu cái cradle rồi gạt cái tay cầm lên xuống ). Con lại quay qua ôm Mẹ, Mẹ không để ý, vì nghĩ con níu chút xíu, thế là con lại ngã phát nữa ra sàn nhà. Lại khóc lại dỗ. Mẹ xót con, mà tự thân thấy mình tồi tệ, chả được cái việc gì cả.
Buổi chiều con ngủ dậy, ngồi chơi một lúc , ăn một bát cháo, nửa chừng thì hóc một phát, ói ra nguyên bát cháo. Thay đồ, Mẹ pha bình sữa, Con dứt hết bình sữa. Lang thang sang phòng cậu Long coi cậu thay đồ nội thất khác. Mẹ và con ở trên giường, dì P một bên, mẹ một bên, con ở giữa. Đùa vui tưng bừng .Con vừa cười, vừa la hét, lao thẳng vào mặt Mẹ, trán Mẹ nghe cái cốp, nhìn lại thấy con chảy máu từ trong miệng ra, là biết có sự cố nữa rồi. Thoáng giật mình, cũng thoáng bình tĩnh lại, Mẹ bế con về phòng, nhìn kỹ trong miệng thì thấy cái răng ở hàm dưới nó cắn cái nếu hàm trên một vết sắc lẻm, hic, tội nghiệp con trai của Mẹ, máu chảy như thế, vết thương đó chắc là đau lắm. Cứ nghĩ mình là người lớn mà bị một chút nứt môi, hay là bị nhiệt cũng đã rất rát, mà con thì còn bị nguyên cái răng cắn cái nếu, đau kinh hồn. Vậy mà con chỉ khóc chút xíu, nhưng khóc to lắm, rồi thôi. Nhưng trong khi khóc đã kịp ói ra bình sữa vừa bú lúc 3h chiều. Vậy là sau khi vệ sinh xong, Mẹ lại cho con bú bình khác.
Con đau, Mẹ xót, muốn cười cười không nổi, vừa trách mình bất cẩn, vừa buồn, vừa mệt mỏi.Vì trong một ngày mà có quá nhiều chuyện. Xui hay tới một lúc, đúng thật, nhưng hên xui gì cũng là do mình thôi. Mẹ sẽ cố gắng hơn.
Sau khi uống sữa xong, thì con lại nghịch, phá như chưa có gì xảy ra, con nít là hay quên, nhưng Mẹ thì không quên. Mẹ muốn quên, nhưng điều đó là không thể. Còn phải nhớ và phải nhớ thật lâu để tự răn mình cẩn thận.
Cầu trời lạy phật cho con trai sự bình an.
No comments:
Post a Comment