TAM ĐẢO - SAPA
Hè 2006, Tôi nghỉ phép, đi cùng một số anh chị em trong cơ quan, đi lang thang, lần này thì đi Tam Đảo, Sapa, và sang Trung Quốc.
Trung Quốc Tôi đã đi rất nhiều lần , hồi 2004 đi dọc các vùng đất nổi tiếng ở Trung Quốc. Nhưng lần này trước khi sang Trung Quốc, thì Tôi ghé Tam Đảo và Sapa. Tam Đảo thì khỏi nói độ nổi tiếng, tuy nghe nhiều, tuy ở Hà Nội nhiều, nhưng Tôi lại chưa bao giờ lên Tam Đảo, và mặc dù cũng có một số bạn ở Vĩnh Phúc, cũng hay rủ lên Tam Đảo, nhưng chưa bao giờ có cơ hội, cho đến lần này.
Tam Đảo đẹp, không khí thì tuyệt vời, Tam Đảo nhìn hơi giống Đà Lạt với không khí lạnh, và với nhà cổ. Nhưng nói thật, nếu so với Đà Lạt hiện tại, thì Tam Đảo hay hơn nhiều. Hay hơn ở những cái cổ vẫn còn, vẫn nguyên sơ lắm những ngôi nhà cổ, những con đường, những hàng cây chưa bị bàn tay con người sờ vào hoặc giả có sờ vào cũng rất nhẹ, chưa đến mức xô đổ những điều cũ kỹ ấy.
Cảm giác của Tôi thật thanh thản, thong dong đi dạo, thong dong chui vào những vị trí thích thú để chụp ảnh, nào là dọc đường, nào là ruộng su , đọt su luộc chấm nước mắm ăn với cơm ngon tuyệt, cái món này chỉ có vùng lạnh mới có, thấm thía.
Sau khi ở lại Tam Đảo 2ngày, chúng tôi lên đường đi Sapa. Khỏi phải nói độ nổi tiếng của Sapa. Lên đến đây thì không khí trầm mặc hẳn, lạnh sơ thôi, nhưng sau khi lấy phòng khách sạn và chuẩn bị đi ăn cơm thì lạnh ngất ngây. Cái lạnh này ngay lập tức bị thổi bay bởi thức ăn nóng sốt, và những cái bếp lửa của những cô, chị, bà bán ngô và trứng nướng. Nói đến trứng nướng , Tôi chết vì tò mò, thấy ở cái bếp lửa nhỏ nào cũng có chữ trứng nướng. Tôi ghé vào mua ngô nướng, và hỏi thăm chị bán hàng, hoá ra là chị ý luộc trứng vớt ra, rồi khách ăn thì đem ra nướng lại cho nóng thì gọi là trứng nướng.
Buổi tối ở Sapa, đi bộ xuống con đường nhỏ phía trên chợ, có rất nhiều người dân tộc bán hàng, và đặc biệt có hàng ốc luộc và hàng kem đối diện nhau.Trời lạnh ăn một que kem thì tê tái luôn. Còn ốc luộc thì tuyệt vời, hình như khi nào Tôi cũng tìm ra được quán ốc luộc ở bất cứ nơi nào, cái bệnh thèm ăn ốc nó không dừng được.
Nhà thờ Đá đẹp lắm, đẹp hoang sơ, nhưng du khách không mấy khi được vào trong, trước mặt thì mấy em dân tộc tụ tập, vui lắm.
Khu vực Sapa ở dưới này thì nhỏ, nhưng mà đi lên sâu phía trên nửa thì rất rộng, nhưng ban ngày thì mới leo lên núi. Ở đây dù có bậc cấp để đi rồi, nhưng cũng mệt thật, cứ nhẩn nha đi chơi thì không sao, mà cứ đi một hơi thì ôi thôi rồi.
Đây là leo đến Cổng trời, Cổng trời ở Sapa khác Cổng trời ở Ngũ hành sơn. Đẹp rộng và thênh thang, dễ leo lên hơn, và không gian hữu tình hơn, ít nhất đối với cái đứa sợ độ cao như Tôi, Tôi cứ leo lên cao, mà hai bên không an toàn là lại nghĩ ra đủ kiểu rơi rớt. Hic.
Thung lũng Vườn Hồng, nghe tên là muốn vào rồi, vào rồi thì hoa hồng người ta bao cho một cái giấy, không cho nó nở, nhưng có những bông hoa nở rồi, đẹp phết.
Đi sâu vào trong bản Tả phìn, thì đẹp, những con đường đơn sơ, nhưng mà đường xa quá, mà trong đoàn sao mỗi Tôi đòi đi vào đó với Me Tôi và mấy người nữa, còn lại mọi người ngại xa, ngại mệt, thế là lục tục kéo nhau vào, vào đến nơi cũng chẳng có gì đặc biệt, cảm giác như kiểu đói quá, nên vào đến nơi lại chẳng phải bữa tiệc thịnh soạn nên đâm chán, lại lê lết đi bộ ra ngoài , kiếm mấy cô bé bán hàng chụp hình chơi.
Ngày khác, lại đi vào bản tên gì nhất thời Tôi quên mất rồi, nhưng mà đi thật xa, thật mệt, đi bộ, leo trèo, ruộng bậc thang thì ở đâu cũng nhìn thấy, Tôi cứ nghe mấy cô bé dân tộc dụ khị, chị ơi vào trong này, ruộng bậc thang đẹp lắm chị ạ. Thế là cũng cố mà mò vào, vào đến nơi thì chẳng thấy có gì đặc biệt. Ôi sao mà bọn nó khoẻ thế, chắc ngày nào cũng đi, mà nó dụ mình chết vì tò mò, cứ đi vào rồi lại thấy không có gì, hihi, chết vì mệt thôi .Thế nhưng cũng cố vớt vát những tấm ảnh.
Sapa đối với Tôi chỉ là một trong những khung cảnh mát mẻ, những món ăn lạ, là một nơi để thật sự thư giãn, và tiêu tiền, không hiểu sao , cứ nhìn thấy đống hàng thổ cẩm, là Tôi lại sà vào, mua lấy mua để, lúc đầu cũng định đem về làm cái này cái nọ, nhưng đến giờ này cũng chẳng làm gì cả. Tham thật. Mà đã là con người thì mấy khi con mắt không to hơn cái bụng. Hehe.