Mình có thói quen ra khỏi nhà mà cần tới taxi là gọi Mai Linh, nhưng đến giờ phút này thì Mai Linh chính thức ra khỏi đầu . Vì phải nói là quá đểu .
Lần thứ 1 đi từ nhà Nội Khang về nhà Ngoại, đi qua là 3km, đi về, nó tưởng mình là khách vùng khác đến hay sao á, nó chạy thẳng lèo rồi rẽ, mình hỏi thẳng, anh không biết đường hay sao mà chạy thẳng, trong khi chỉ quẹo phát là tới. Tài xế ú ớ, rồi như quê độ im hẳn, bảo là : Đi vậy nó tiện. Mình cũng thẳng luôn : Tiện cho anh nhưng không tiện cho khách . Hết. Ghét mặt , hôm đó đáng ra cho nó thêm tiền, nhưng ghét nên lấy lại đủ tiền thừa, ức không chịu được . Đúng là chuối .
Hôm nay , đáng ra không có entry này, nhưng bực không chịu được ý . Rút kinh nghiệm vụ taxi trước, giờ ra khỏi nhà có Kevin là gọi taxi người quen, cái thằng cu tên là Tứ bạn con bé em họ , rồi nó đưa đi. Ai dè nó bận, nó bảo em gọi bạn em cho Chị. Cái thằng cu này leo lên xe nghe giọng dân vùng biển, mình nghĩ nó cũng thật thà như thằng kia. Bảo em bạn Tứ hả, nó ừ. Rồi thì mới ra khỏi đường nhà mình, nó quẹo phải luôn. Mình hỏi : Sao em đi đường này, nó bảo đi đường này cho nhanh Chị ạ . Mình tưởng đến đoạn tiếp nó rẽ trái, ai dè nó đi tuốt luốt đến tận đường kia rồi rẽ trái rồi lại quẹo. Tức muốn ói máu, nhưng mình vẫn giữ bình tĩnh hỏi nó : Em đi như vậy sẽ tăng tiền của Chị, vì Chị cũng biết đường và Chị cũng biết đường nào thuận hơn không phải Chị không biết, nên em đừng có cố tình làm như thế. Nó bảo : Em làm lái xe cũng chỉ cho vui chứ em không có cần kiếm của Chị mấy đồng bạc lẻ. Cáu quá, bảo luôn nó : Em làm cho vui thì em chẳng cần lấy tiền. Chị đi từ nhà qua đến đó bình thường chỉ tốn 38k , còn như bây giờ hơn 10k là cái chắc. Sau đó nó bảo Chị cứ đi rồi quá em trả tiền thừa. Xuống xe nó còn làu bàu dù tay đưa lại tiền thừa đúng bằng số mình vẫn hay đi. Nhưng thôi, mình bảo nó giữ đi , chứ Chị cũng chỉ nói cho em biết để em đi đứng cho đàng hoàng. Nhưng trong lòng thì bực vô hạn . Vào đến nhà hỏi em Chồng ngày xưa cũng lái taxi, bảo đi đường nào gần hơn, nó bảo như ý mình thì lại càng bực.
Chỉ hai lần taxi mà làm mình mất niềm tin giữa bao nhiêu lái xe taxi khác. Hơn nữa Taxi Mai Linh đã là thương hiệu, đúng là con sâu làm rầu nồi canh, nhưng mà thề chẳng bao giờ thèm rớ tới taxi nữa. Hãi quá rồi. Hết chỗ nói .
Biết làm sao khi cứ lên xe là tự dưng bọn kia nó cho là mình bị mất phương hướng, và Mình thì cứ thói quen người Việt Nam, chẳng hơi đâu đôi co mấy nghìn đồng với bọn kia. Nhưng cảm giác cho mình thấy là tụi nó cứ như bọn bất lương đầu đường xó chợ ý. Cướp ngày .
Có người này, người nọ em ạ, thôi đừng bực. Hôm ở Đà nẵng chị cũng bực nhưng nghĩ đến mặt tốt của người ta nên thôi. Cũng là Mai Linh.
ReplyDeleteCòn cu Tứ, ây da, dễ thương gì đâu. Cảm ơn em nhiều nha. Chị có lưu số của Tư, có người quen ra chị sẽ giới thiệu.
heheh... tại vì ngoài nớ hổng bị kẹt xe nên cánh taxi chưa tởn đó em, hehehe... vào saigon` lái chừng 1 tháng là ra ngoải nó quen : phai/ tìm đường ngắn mà chạy cho lẹ !
ReplyDeleteBảy lạc hậu rồi, taxci Saigon không cần đâu vì bây giờ bắt chước taxi của Pháp là nhảy đồng hồ theo thời gian, xe ngừng cũng nhảy. Ăn gian và lưu manh nhất là taxi của Saigon Tourist.
ReplyDeletehôm nọ mới nghe 1 chị than phiền taxi ở HN, giờ tới SG ... chán wá :(
ReplyDeleteChị taxi em ở Huế ,hihi.
ReplyDeleteuh Huế SG HN gì, cuối cùng cũng là made in VN cả!
ReplyDelete