Em không thấy tim mình bình yên được. Em muốn cho nó tĩnh để lặng trong sự bình thản, nhưng rõ ràng chưa bao giờ em làm được điều đó .
Cứ cái gì thi thoảng, cái gì thảng thốt, gợn sóng ngầm là lại làm em đau.
Em thấy mình chết đi trong biển hồ nhớ nhung, mặc dù đó là điều không phải bao giờ cũng xảy ra, nhưng phải làm như thế nào em mới không chết ngập trong đó đây ?
Anh ám ảnh em , ám ảnh em đến mức em không biết nửa đời còn lại em có được bình yên không?
....Một phút nào đó , em chợt biết , chợt hiểu và chợt nhận ra. Và tất cả chỉ là một phút .Chỉ mong rằng, đừng thi thoảng diễn ra 1phút như thế này, vì cộng lại sẽ thành 1h, và có thể là 1ngày, hoặc 1tháng , 1năm ...Tất cả chỉ là một phút thôi. Ai cũng vậy mà , đúng không mọi người...Đến giờ thì em quên rồi...Em lãng đãng thế thôi ...
No comments:
Post a Comment