
Em lại câu comment ạ .
Thứ 6, ngày 13, ngày này ai cũng kiêng cử ra đường. Còn Mình không kiêng cũng khỏi ra đường.
Sáng bị cả đoàn dựng cổ dậy lúc 6h để ăn sáng và ra thi đấu, tập dợt. Oải gì đâu. May quá, Hồ bơi phải làm vệ sinh nên khỏi tập. Mà Mình lại khổ là lỡ dậy rồi, quay lại cũng không làm gì được.
Thế là lang thang cả buổi sáng vật vờ ở cái sân cầu lông và tennis, sân cầu lông nóng như lò lửa, còn tennis thì nắng khỏi nói.
Không hiểu sắp lịch thi đấu kiểu gì, toàn giờ đứng nắng nhảy ra đánh :).Còn bơi thì 1h trưa ra bơi. Trưa ăn cơm xong, đi ngủ được một giấc, dậy thì mò mẫm, rủ rê bạn bè ra Bãi Bụt chơi. Mà chiều 5h bạn nó mới làm xong việc của nó, mà trời thì gần như là muốn mưa, nên Mình thiệt tình là xui gì đâu. Nhưng cũng ráng
Ra tới nơi thì 5h30, lang thang vừa chơi vừa chụp ảnh. Vậy cũng hết ngày.
Về tới thành phố thì ba chân bốn cẳng phi vào để thay quần áo dự lễ khi mạc,khai mạc xong thì lại phi đi ăn, bánh tráng thịt heo bà Hường ở đường 3-2 ngon tuyệt vời .Công nhận ngon hết cỡ luôn, mắm nêm vừa miệng quá xá.
Đà Nẵng là nơi mà Mình học thời Đại học,đi làm rồi cũng ra vào liên tục làm việc, nên cảm giác thật sự như ở Huế.Vì vậy lang thang khám phá nơi mới có lẽ là niềm vui mới nhất gần đây .Mong rằng có nhiều dịp đi chơi hơn là đi làm :).
Lần trở lại Hội An này đầy háo hức và đầy mong ngóng, như ngóng người yêu.
Cái cảm giác một năm phải vào một lần và phải tìm ra một cái gì đó hay ho một tí nó vẫn nằm sâu vào trong tim.Mình vẫn yêu Hội An như yêu một điều gì đó rất riêng trong trái tim. Nó là máu thịt,là những gì mà Mình luôn hoài niệm.
Hội An không còn những mảng màu, không còn đẹp đến mức ngỡ ngàng, nhưng vẫn còn đó hồn nhiên và hiền hậu, man mác tính cách của cả người dân ở đây.
Hội An, sẽ trở lại vào một ngày không xa, để lại được tràn ngập hạnh phúc như được về nhà .
Yêu lắm Hội An.