Lâu lắm mới lại đọc lại bài thơ này,hay và đáng để mình suy ngẫm .
Bởi có những con đường không thể giao nhau
Nên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướng
Nhấp cạn ly nâu bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượn
Rồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…
Bởi có những con đường thấm ướt suốt mấy trận mưa ngâu
Nên trái tim cứ nhỏ nước qua bao lần lang thang trên phố
Đâu là con đường lá đổ? Đâu là lỡ làng một giấc mơ qua?
Bởi có những con đường mãi hun hút về xa…
Để trái tim cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ
Em tiếc làm chi một vầng trăng đã lấm lem và có quá nhiều mảnh vỡ
Có phải chuyện trăm năm đâu mà ước hẹn đến bạc đầu…
Bởi có những con đường càng bước lại càng đau
Ký ức mông mênh bị giẫm nát qua những lần về ngang qua phố
Nhấp lại một ly nâu bỗng nghe trong lòng có muôn trùng sóng vỗ
Cứ tựa lời thì thầm viết tiếp chuyện mùa sau…
Bởi có những con đường không thể giao nhau…
sao không có : đường ngã 3,4 5 thiếu gì cà ? hehehe...
ReplyDeleteLời thơ ray rức tha thiết, lâu lắm rồi mình mới lại đọc thơ. Cứ tưởng chai sạn rồi, ai ngờ vẫn run động. Có người viết thơ cho mình, mà như viết hộ cho rất nhiều người. Tự nhiên trùng hợp, khi đọc bài này chị cũng đang nhấm nháp ly cà phê sữa
ReplyDeleteBài thơ này hay mà thấm chị hén. Nếu ngồi quán ngày mưa mà đọc và ngẫm thì chắc buồn ghê lắm.
ReplyDeleteNếu ngã 3,4,5 thì càng khó giao nhau chị :)
ReplyDelete