Showing posts with label hộian2011. Show all posts
Showing posts with label hộian2011. Show all posts

Wednesday, January 11, 2012

Ghé Hội An thăm chén Khổng Tử ở nhà cổ Tấn Ký !

Nhà cổ Tấn Ký


Chén Khổng Tử Chiếc chén có một bí ẩn kỳ lạ chưa ai khám phá được:


Không thể rót đầy, hễ rót quá tám phần chén là nước tự khắc chảy hết ra


ngoài! Nhà cổ Tấn Ký (số 101 Nguyễn Thái Học, thị xã Hội An, Quảng


Nam) thuộc gia tộc họ Lê (gốc Minh Hương – Trung Quốc) được xem là


ngôi nhà cổ nguyên vẹn và đẹp nhất Việt Nam, với tuổi đời trên 200 năm.


Năm 1990, ngôi nhà cổ này được cấp bằng Di tích lịch sử - văn hoá quốc


gia, và được Hội An chọn là một trong những điểm đến quan trọng cho


du khách mỗi khi có dịp thăm Đô thị cổ - Di sản văn hoá thế giới. Đây


cũng là nơi từng lưu giữ hình ảnh của nhiều nguyên thủ quốc gia, chính


khách nổi tiếng khi ghé thăm Hội An: Tổng Bí thư, Chủ tịch CHND Trung


Hoa Giang Trạch Dân, nữ Thủ tướng Đại công quốc Luxembourg Lydie


Polfer, Hoàng hậu Tây Ban Nha ... Giữa gian nhà cổ ấy, chiếc chén Khổng


Tử lặng lẽ nằm giữa những cổ vật khác trong chiếc tủ kính đặt giữa nhà.


Thật ưu ái lắm, nữ chủ Huỳnh Thị Tân Xuân (vợ ông Lê Dũng, cháu thế


hệ thứ 6, người hiện thay mặt tộc Lê cai quản ngôi nhà) mới mở tủ cho


chúng tôi trực tiếp xem chiếc chén. Chiếc chén bằng đất nung men trắng


trang trí hoa văn khá đơn giản, bề ngoài giống như mọi chiếc chén uống


trà vẫn gặp đâu đó ở nhà người Hoa tại Hội An. Điều khác biệt là nhô lên


từ giữa lòng chén là một tượng hình người nhỉnh hơn ngón tay cái, có lẽ


là tượng Khổng Tử ? Múc một ca nước trong, bà Xuân từ từ rót vào chiếc


chén, gần được tám phần thì ngừng lại. Tất cả vẫn bình thường. Nhưng


khi rót quá thêm một chút cho nước gần đầy vành chén, thì đột nhiên từ


đáy của chiếc chén, một dòng nước thẳng tắp chảy ra ngoài. Cái chén trở


nên trống rỗng chỉ sau ít giây. Lật chiếc chén lên thì thấy ở phần đế bên


ngoài có một lỗ nhỏ bằng đầu que diêm. Cái gây thắc mắc với những kẻ


vốn tò mò như chúng tôi, là nếu có một “cơ quan” (chữ trong truyện


chưởng của Kim Dung) nho nhỏ nào đó được gài trong lòng tượng Khổng


Tử có tác dụng như một cái van, thì tại sao nước khi rót đầy lại chảy tuột


hết ra ngoài chứ không dừng lại ở mức tám phần ? Thuyết minh về chiếc


chén Khổng Tử tại nhà Tấn Ký ghi lại câu chuyện thú vị: Thời gian 14


năm chu du, một hôm Khổng Tử đi qua một hoang mạc, vừa đói vừa khát


tưởng bỏ mạng thì gặp một ông lão. Ông dẫn đến một ao nước cạn và


cho một cái chén để Khổng Tử múc nước uống. Trong cơn khát, Khổng


Tử múc nước đầy chén nhưng khi đưa lên miệng thì không còn giọt nào.


Thì ra đáy chén có một cái lỗ và mỗi lần chén đựng đầy nước lại tự tháo


ra qua cái lỗ ấy. Khổng Tử tìm cách bịt lỗ ấy lại nhưng vẫn không được.


Sau nhiều lần như thế Khổng Tử hiểu muốn giữ được nước trong chén thì


không được múc đầy. Sau lần ấy, Khổng Tử hình thành thuyết (đạo)


Trung Dung, chủ trương con người cần phải biết kiềm chế hành vi và giữ


cho ý nghĩ luôn ở trạng thái trung hoà, không thái quá, không bất cập và


sống ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín để thành người quân tử. Cái chén


đã cứu Khổng Tử về sau được gọi là Chén Khổng Tử (The Cup of


Confucius) và trở thành một huyền thoại với nhiều kỳ bí. Năm 1937,


Theodore Tinsley viết truyện “Cái Chén của Khổng Tử” đăng trên tạp chí


The Shadow. Theo truyền thuyết, sau những trận chiến liên miên giữa


các nước, Chén Khổng Tử tưởng chừng đã bị phá huỷ sau trận hoả hoạn


ở Đền Ngọc (Jade Temple), nhưng thật ra đã được một vị tướng là Sun


Wang lấy được và bí mật bán cho một nhà triệu phú tên là Arnold Dixon.


Cái chén từ đó trải qua những thăng trầm của số phận, từ những cuộc


rượt đuổi, bắn giết, cháy nhà, đến rơi xuống vực sâu và chìm xuống biển


... Theo bà Tân Xuân, chén Khổng Tử tại nhà Tấn Ký là cái duy nhất có


mặt tại Việt Nam. Còn một cái thứ hai hiện đang ở Hy Lạp (?). Các môn


đệ đời sau của Khổng Tử đã làm ra nó để giúp người đời dễ hiểu và thực


hành thuyết của Ngài, và may mắn, trong số gia bảo của họ Lê từ hai


trăm năm nay để lại, có chiếc chén kỳ bí ấy. Có dịp nào đó ghé chơi Hội


An, mời bạn đến nhà cổ Tấn Ký thăm Chén Khổng Tử, để chứng kiến một


hiện vật lạ hiếm có. Và biết đâu thấm thía hơn một chút về lẽ ở đời.


( Trần Tuấn )


Cuối năm nói chút xíu về Chén Khổng Tử tại nhà cổ Tấn Ký :


Và Mình hiểu một điều rằng, ở đời tham quá thì thâm, nước múc đầy vì


tham thì sẽ không còn gì ....Lẽ đời đơn giản mà thấm như nước ...

Thursday, January 5, 2012

Hội An -Cầu Chùa Nhật Bản !

Phố cổ Hội An trầm mặc nép mình bên dòng sông Hoài thơ mộng là một trong những điểm du lịch nổi tiếng không chỉ với du khách trong nước. Hội An có nhiều di tích, danh lam thắng cảnh làm say lòng người, đi vào trong thơ ca, nhạc họa. Với người dân phố Hội, chùa Cầu là linh hồn, là biểu tượng tồn tại hơn bốn thế kỷ qua. Đến Hội An mà chưa ghé thăm chùa Cầu thì coi như chưa đến.

Chùa Cầu là ngôi chùa nằm trên chiếc cầu bắc ngang qua con lạch nhỏ trong khu đô thị cổ Hội An.

Chiếc cầu này được các thương nhân người Nhật xây dựng vào đầu thế kỷ 17 nên người dân nơi đây vẫn thường gọi là cầu Nhật Bản. Theo truyền thuyết, ngôi chùa được xem như một thanh kiếm đâm xuống lưng con quái vật mamazu, khiến nó không quẫy đuôi, gây ra những trận động đất. Năm 1653, người ta dựng thêm phần chùa, nối liền vào lan can phía bắc, nhô ra giữa cầu nên từ đó người dân địa phương gọi là chùa Cầu. Đây là công trình kiến trúc duy nhất được coi là có gốc tích Nhật Bản còn lại. 

 

Nằm ở đoạn tiếp giáp đường Nguyễn Thị Minh Khai và Trần Phú, chùa Cầu có kiểu kiến trúc thật đặc biệt mang đậm nét Việt, mái ngói âm dương phủ kín cây cầu bằng gỗ dài khoảng 18m. Trên cửa chính của ngôi chùa cổ kính này có một tấm biển lớn chạm nổi ba chữ Hán là Lai Viễn Kiều. Đó là do vào năm 1719, chúa Nguyễn Phúc Chu khi thăm Hội An thấy chùa Cầu đặc biệt nên đặt tên chiếc cầu là Lai Viễn, với ý nghĩa “bạn phương xa đến”. Điểm đặc biệt của ngôi chùa này là trong chùa không thờ Phật mà thờ Bắc Đế Trấn Võ - vị thần bảo hộ xứ sở, ban niềm vui và hạnh phúc cho con người, thể hiện khát vọng thiêng liêng mà con người muốn gửi gắm cùng trời đất nhằm mong cầu mọi điều tốt đẹp. 

 

Cầu có mái che khá độc đáo, ở giữa là lối qua lại kiểu cầu vòng, hai bên có hành lang hẹp để làm nơi nghỉ mát với bảy gian bằng gỗ. Mặt chính của chùa hướng ra bờ sông Hoài thơ mộng. Chùa và cầu đều làm bằng gỗ, sơn son và chạm trổ nhiều họa tiết rất công phu, hài hòa giữa các phong cách kiến trúc Việt, Hoa, Nhật. Hai đầu cầu có tượng thú bằng gỗ đứng chầu, một đầu là tượng chó, một đầu là tượng khỉ. Tương truyền đó là những con vật mà người Nhật sùng bái, thờ tự từ xa xưa (cũng có thể xuất phát từ ý nghĩ cây cầu xây từ năm thân đến năm tuất mới hoàn thành).

( Theo Vietnam Tourist )

 

 

 

Mình rất thích góc này

Chen chân vô chụp 1 cái sợ chủ hàng la :D

Mái ngói rêu xanh

Trong cửa hàng

Mua nón làm điệu

Bánh khoai trộn cốt dừa...

Bánh làm sẵn có khách ăn là nướng trên lò than

Nướng xong bán 1 cái 5k

Cầu Chùa Nhật Bản

Phía bên trong

Điện thờ

Vua Khỉ :D

Có 2 con khỉ :))

Tuesday, January 3, 2012

Hội An - Phố phường chật hẹp người đông đúc !

Thế nhưng vẫn thích ,chứ không thấy khó chịu :) . 

Mỗi thứ nằm mỗi nơi, nhưng nó cứ liên quan kỳ lạ . Mình cứ lọ mọ góc này sang góc khác, chụp hình rồi nói chuyện, rồi thăm thú :) .Nhiều khi thấy giống bà Tám quá, nhưng mà vậy mới vui :)  

Các mẹt thú bằng đất sét.

Bày bán cả hai loại đất nung và sơn màu

Hai em heo chổng mông lên trời ,t hèm tha về cho Kevin mà không có chỗ :)

Mẹt đất nung xinh quá

Hộp trang sức

Hội Quán Phúc Kiến : 
Đây là nơi thờ thần, Tiền hiền và hội họp đồng hương của những người Phúc Kiến. Đến tham quan, du khách sẽ chiêm ngưỡng những công trình kiến trúc độc đáo tráng lệ, được chạm trổ tinh xảo. Hội quán có kiến trúc kiểu chữ “Tam” theo các trật tự: cổng – sân – hồ nước – cây cảnh – hai dãy nhà đông và tây – chính diện – sân sau – và hậu điện.Chính điện thờ Thiên hậu Thánh Mẫu, Quan Thế Âm Bồ Tát, Thần Tài, 3 bà Chúa sanh thai và 12 bà mụ. Trong chùa còn có nhiều tượng thờ, trống đồng, chuông đồng, lư hương lớn, 14 bức hoành phi và nhiều hiện vật có giá trị khác.


Tương truyền, tiền thân của Hội quán là một gian miếu nhỏ thờ pho tượng Thiên Hậu Thánh Mẫu (bà chúa phù hộ cho thương nhân vượt sóng gió đại dương) vớt được tại bờ biển Hội An vào năm 1697. 

Qua nhiều lần trùng tu, với sự đóng góp chủ yếu của Hoa kiều bang Phúc Kiến, hội quán càng trở nên rực rỡ, khang trang góp phần tô điểm diện mạo kiến trúc đô thị cổ Hội An. Thông qua cách bài trí thờ phụng các hình nhân: 6 vị tiền hiền (lục tánh), bà mụ, thần tài … hội quán thể hiện sâu sắc triết lý Á Đông về hạnh phúc con người.

Hàng năm, vào các ngày Nguyên Tiêu (15 tháng Giêng âm lịch), Vía Lục Tánh (16 tháng 2 âm lịch), vía Thiên Hậu (23 tháng 3 âm lịch) … tại hội quán Phúc Kiến diễn ra nhiều hoạt động lễ hội thu hút rất nhiều du khách trong và ngoài nước đến tham gia.

Hội quán Phúc Kiến đã được cấp bằng di tích lịch sử – văn hoá quốc gia ngày 17 tháng 2 năm 1990.

Chùa Phúc Kiến 

Một góc trời

Cổng nhà

 

Thắp hương xinh bình an